Mưa mùa hạ - Ngày ấy bây giờ.
Ngày ấy…
Tôi nhớ mùa hè năm tôi học lớp 1, cơn mưa đầu mùa khắc khoải và da diết hơn cơn mưa chiều nay nhiều, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp đơn sơ đi bán từng cái bánh ngọt để trang trải cuộc sống gia đình. Lúc ấy, tôi hồn nhiên và trong trẻo biết nhường nào để thấu hiểu hết những nỗi vất vả của mẹ. Trong tâm hồn trẻ con, mùa mưa là thích nhất, mát mẻ, được tắm mưa nên tôi cứ thế mà vỗ tay, mà sảng khoái để mặc bao lo toan của mẹ. Những đợt mưa ào ào như một cơn lốc sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ, mẹ lại cố giữ cho bàn tay lạnh cóng của mình đủ sức mạnh giúp mẹ con tôi vượt qua giông bão để về đến nhà.
Mùa mưa khi tôi tròn 16 tuổi, tôi thấu hiểu nỗi đau và hụt hẫng len lỏi trong từng noron của tâm hồn. Ngày tôi nhận được tin mình không đậu vào trường chuyên của quận, cơn mưa xối xả vừa sẻ chia, vừa làm tôi đủ can đảm để đối diện với sự thật không thể thay đổi. Ngày ấy, tôi đã gục ngã rất lâu trong cơn mưa, những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng dòng nước lạnh buốt chẳng làm xoa dịu được điều dễ chấp nhận ấy. Một khi lòng kiêu hãnh của bạn tồn tại quá lâu, bỗng chốc sụp đổ và bạn phải chấp nhận một vị trí thấp hơn vị trí thật của mình, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn phải chấp nhận làm lại từ đầu, từ những nền gạch đầu tiên. Cơn mưa tuổi trăng tròn đã dạy tôi điều ấy.
Cái nắm tay đầu tiên dưới hiên nhà đối diện trường cấp 3 trong cơn mưa rả rích một ngày tan trường vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Ngày ấy, những vụng về, những trong trẻo ngây thơ của tuổi áo trắng, mười ngón tay đan vào nhau giữa mùa mưa lạnh lẽo, tôi ấm áp hơn bao giờ hết. Dẫu sau này, tình cảm tuổi học trò chỉ là một tình bạn khác giới đúng nghĩa nhưng đôi bàn tay gầy guộc, thô thô ấy lại làm tôi bật cười mỗi khi chạy ngang qua mái hiên cũ, ngôi trường cũ. Mùa hè tuổi 17 bình yên không gọi tên...

Bây giờ…
Trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, mùa mưa của một cô gái 22 tuổi trong tôi cũng vì thế mà trầm ngâm hơn, lắng đọng hơn. Tôi yêu những giọt nước trên trời nhẹ nhàng rớt xuống, thành bong bóng bập bềnh rồi lại hòa tan vào vũng nước kia. Giả sử mỗi cơn mưa tượng trưng cho mỗi cá nhân chúng ta, và vũng nước đó là một tập thể rộng lớn. Mỗi người phải tự mình hòa nhập vào vũng nước kia để tồn tại với biển lớn. Chúng ta cần tập cho mình lối sống nhường nhịn, hòa hợp nhau như những bong bóng nước, có giọt lớn, có giọt nhỏ nhưng tất cả đều phải chan hòa vào vũng nước. Cuộc sống như những giọt mưa kia, rơi xuống và vỡ vụn. Tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua đi, nhưng chúng ta chấp nhận được nó như thế nào. Đó là điều quan trọng nhất.
Cơn mưa chiều nay làm tôi chợt làm tôi ước mình lại bé như xưa, một thời vụng dại nhưng rất đỗi tinh khôi, mà ngày ấy đã qua lâu lắm rồi…Mỗi mùa mưa qua lòng tôi lại có thêm một điều ước, như ngày ấy, con mưa đã cùng tôi trong suốt quãng đường kí ức. Và tôi lại tiếp tục con đường mình đang đi, những mùa mưa phía trước đang chờ đợi. Những vấp ngã, những nông nổi của tuổi trẻ lại làm hành trang cho tôi trên chặng đường sắp tới. Mưa mùa hạ, ta yêu mi!!!
NGUYÊN ANH